[VKOOK Fanfic] Kim Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn / Chương 124: Anh sẽ luôn ở bên em
[VKOOK Fanfic] Kim Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn
  • Tuy vẫn chưa nghe được câu trả lời mong muốn, nhưng tiếng rên rỉ vụn văn của cậu càng làm cho hắn hưng phấn hơn. Một lần nữa, hắn lại đem tính khí nóng rực ra vào liên tục động nhỏ yếu ớt, cố ý muốn làm cho người dưới thân phải bật khóc mới thôi.
  • Thẳng đến nữa đêm, tình cảnh triền miên mới kết thúc. Động nhỏ vì bị làm quá nhiều vừa đỏ lại vừa sưng. Park Jimin đưa Min Yoongi đi tắm, lại cẩn thận bôi thuốc giúp cậu. Lúc bôi có mấy lần chạm vào bên trong khiến cậu không nhịn được rên lên, loại rên rỉ ngọt ngào kiểu này ngày bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ nghe thấy được.
  • Giày vò suốt một đêm, Park Jimin cũng mệt, hắn tự nhiên ôm cậu vào lòng, ôn nhu hôn lên mái tóc đen của cậu.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Cục cưng, chúc ngủ ngon
  • Mơ màng ngủ quên đi một chút, Park Jimin phát hiện cơ thể Min Yoongi ngày một nóng lên, có vẻ là phát sốt rồi. Cơn buồn ngủ của hắn nhanh chóng biến mất hoàn toàn, hắn lấy tay sờ lên trán cậu, cảm giác nóng rực truyền đến làm hắn bất giác rút tay về.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Yoongi, tỉnh, tỉnh…
  • Park Jimin gấp gáp vỗ vỗ vào hai bên má của Min Yoongi vẫn còn đang ngủ say.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Cục cưng, tỉnh dậy đi nào
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Em phát sốt rồi, bây giờ anh phải đưa em đi bệnh viện
  • Park Jimin đầu óc mơ màng, căn bản không nghe được Park Jimin đang nói cái gì. Cậu nắm chặt góc chăn, cuốn quanh người mình, mở miệng thì thào.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Ồn ào quá, đừng làm phiền tôi!
  • Park Jimin cũng không phí thời gian nữa, hắn dựng Min Yoongi đang ngủ mê man trên giường dậy, gấp gáp mặc lại quần áo cho cậu, lại đi đến tủ đồ lấy áo khoác bao người lại rồi khẩn trương đưa cậu đến bệnh viện.
  • Y tá Kim nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Min Yoongi đang nằm trong lòng Park Jimin, còn cho rằng cậu đang nguy hiểm đến tính mạng lập tức gọi tất cả bác sĩ đang trực ban đến.
  • Sau một nháo nhào từ bệnh nhân đến bác sĩ, bác sĩ nhìn thấy Park Jimin quần áo xộc xệch, cười cười hiểu ra vấn đề.
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    Bệnh nhân không có việc gì nghiêm trọng, chỉ là phát sốt thông thường, truyền nước là được
  • Thấy hắn thở phào nhẹ nhõm, bác sĩ lại nói thêm một câu.
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    Sau này lúc lên giường thì kiềm chế một chút, thân thể của bệnh nhân không được tốt, anh không thể khiến bệnh nhân quá sức như vậy được
  • Bởi vì cơn sốt, Min Yoongi ngủ không yên một chút nào. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, cậu nhìn thấy một người đàn bà ăn mặc nhếch nhác, tóc tai bù xù đang ngồi bên máy may kiểu cũ may đồ.
  • Tiếng máy may lạch cạch, lạch cạch. Tiếng bà ta đạp chân lên bàn đạp lịch kịch, lịch kịch. Bỗng, tất cả âm thanh đều dừng lại, bà ta đột nhiên quay mặt sang, nhìn thấy được gương mặt đen nhẻm, nụ cười dữ tợn khiến người khác không rét mà run.
  • Quay đầu lại, Min Yoongi phát hiện phía sau là vực sâu không đáy, một khi rơi xuống muôn đời muôn kiếp chẳng thể nào trở về được.
  • Lee Bona
    Lee Bona
    Lee Sung Ho, mày tưởng mày đổi tên đổi họ thì có thể xóa được sự liên kết giữa tao và mày sao?
  • Lee Bona
    Lee Bona
    Chính mày là người rõ ràng nhất, trên người mày đang chảy dòng máu dơ bẩn của tao, cả đời sẽ không bao giờ rửa sạch được
  • Lee Bona
    Lee Bona
    Cái ngữ như mày không xứng với tình yêu của bất kỳ ai
  • Lời nguyền rủa vừa đen tối vừa độc ác đã luôn ăn sâu vào trong tâm trí của Min Yoongi, bỗng lại hiện về một cách kỳ lạ. Giống như quay trở về quá khứ dơ bẩn, cậu nhìn thấy người phụ nữ đó ngồi bên máy may chầm chậm đưa bàn tay trắng múp míp của cậu vào trong mũi kim đang chạy, máu tươi lập tức ồ ạt chảy ra. Bóng tối dần nuốt chửng chút ánh sáng còn sót lại, cho đến khi xung quanh tối đen không còn thấy bất kỳ tia sáng nào nữa.
  • Trái tim thủy tinh như muốn vỡ ra từng mảnh, Min Yoongi đau khổ siết chặt hai tay, đôi môi trắng nhợt dần run rẩy.
  • Park Jimin thấy cậu khổ sở như vậy, nghĩ rằng tình hình đang chuyển biến xấu. Ngay lúc hắn vừa chạm vào nút đỏ đầu giường, liền nghe thấy thanh âm yếu ớt phát ra từ cổ họng khô khốc của đối phương.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Đừng… đừng bỏ rơi tôi…
  • Âm thanh rên rỉ nhỏ như muỗi kêu vô cùng đáng thương, Park Jimin chưa bao giờ thấy một mặt yếu đuối đến bất lực của Min Yoongi như thế.
  • Trong ấn tượng của hắn, bất kể lúc nào Min Yoongi xuất hiện, đều là bộ mặt lạnh lùng thờ ơ. Trên gương mặt không có chút rụt rè nào, khi đối mặt với những lời chất vấn của người khác, đôi mắt to tròn như nai tơ ấy chưa bao giờ né tránh.
  • Park Jimin có hơi khó hiểu, Min Yoongi mà hắn biết chưa bao giờ đầu hàng trước hai từ “chịu thua”, sự quật cường cả bên trong lẫn bên ngoài như một tấm giáp kiên cố được xây lên xung quanh người cậu. Mãi cho đến bây giờ, Park Jimin mới chợt nhận ra, không phải cậu không thích chịu thua, chỉ đơn giản là cậu không biết làm cách nào để thỏa hiệp mà thôi.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Cục cưng đừng sợ, anh sẽ luôn bên em
14
Chương 124: Anh sẽ luôn ở bên em